Lv 13,1-2.44-46; 1 Cr 10,31-11; Mc 1,40-45
Tiếp tục chủ đề về đau khổ và lòng thương xót của Chúa Giêsu, Lời Chúa hôm nay đề cập đến một trong những nỗi đau khổ lớn nhất của con người, đó là bệnh phong cùi.
1- Bệnh phong cùi, nỗi ám ảnh lịch sử
Ngay
nay, nhờ y khoa phát triển, bệnh phong cùi không còn là một bệnh nan nữa, nên
nó không còn là nỗi ám ảnh đáng sợ nhất của nhân loại. Nhưng trong quá khứ,
bệnh phong cùi là một bệnh gây nên nhiều đau khổ nhất cho con người từ hàng
ngàn năm.
Hai yếu
tố bên ngoài đã góp phần làm gia tăng nỗi kinh sợ trước bệnh phong cùi. Yếu tố
thứ nhất đó là người ta quan niệm rằng bệnh phong cùi là thứ bệnh nan y, không
thể chữa trị, nhưng lại rất dễ lây lan. Nó có thể truyền sang bất cứ ai đã tiếp
xúc với người bệnh. Yếu tố thứ hai đó là bệnh phong cùi được coi một hình phạt
do tội, một sự chúc dữ của Thiên Chúa. Vì thế, người phong cùi bị cô lập, bị
loại trừ khỏi cộng đoàn và xã hội. Họ phải sống trong một hoàn cảnh bi đát, phi
nhân bản nhất.
Liên
quan đến bệnh phong cùi, các bài đọc của Chúa Nhật này trình bày thái độ theo luật
Môsê và thái độ của Chúa Giêsu trong Tin Mừng.
Bài đọc
I trích từ sách Lêvi cho biết khi một người bị nghi ngờ về những triệu chứng
của bệnh phong cùi, họ phải được mang đến cho một tư tế để minh xác về bệnh này
và để tư tế tuyên bố “người đó là ô uế.” Vấn đề trở nên tồi tệ hơn khi người
phong cùi tội nghiệp này bị loại trừ khỏi cộng đoàn nhân loại, họ phải tránh xa
mọi người, họ phải mặc áo rách, xõa tóc, che râu và kêu lên: Ô uế! Ô uế! Bao
lâu còn bệnh, người ấy phải ở riêng ra, bên ngoài trại (Lv 13,1-2.44-46).
2- Chúa Giêsu đối xử với người phong cùi
Chúng ta
hãy xem Chúa Giêsu đã đối xử như thế nào với người phong cùi trong bài Tin
Mừng: Anh đến quỳ xuống van xin để xin Người chữa cho anh: “Nếu Ngài muốn, Ngài
có thể làm cho tôi được sạch. Đức Giêsu chạnh lòng thương giơ tay đụng vào anh
và bảo: Tôi muốn, anh hãy được sạch. Lập tức, bệnh phong biến khỏi anh, và anh
được sạch.”
Chúa
Giêsu không sợ mình bị lây nhiễm; Chúa cho phép người phong cùi đến và quỳ gối
trước mặt Người. Hơn nữa, khi người phong cùi đến gần, Chúa “giơ tay đụng vào
anh.” Chúng ta không được phép nghĩ rằng tất cả những điều này được thực hiện
một cách ngẫu nhiên và Chúa Giêsu không có biết đến sự nguy hiểm của bệnh này.
Với tư cách một con người, Chúa Giêsu cũng chia sẻ với người đương thời về
những quan niệm đối với bệnh phong cùi và cả những vấn đề khác. Nhưng trong
Người, lòng cảm thương đối với người phong thì mạnh hơn nỗi sợ hãi đối với bệnh
phong.
Trước
hoàn cảnh này, Chúa Giêsu tuyên bố một câu đơn giản nhưng rất quan trọng: “Tôi
muốn anh được sạch.” Người phong cùi nài xin: “Nếu Ngài muốn, Ngài có thể.” Anh
bày tỏ niềm tin mạnh liệt của mình vào quyền năng của Đức Giêsu Kitô. Với niềm
tin đó, Chúa Giêsu đã làm cho anh được lành bệnh. Khi trình thuật phép lạ này,
thánh Máccô muốn trình bày Đức Giêsu chính là Đấng Cứu Độ; Người là hiện thân
lòng thương xót của Thiên Chúa giữa nhân loại. Sau khi được chữa lành, anh chu
toàn những điều luật đòi hỏi và trở thành người loan truyền lòng thương xót
Chúa cho mọi người.
3- Chúng ta chọn thái độ nào?
Khi
chúng ta phân tích và so sánh hai thái độ của luật Môsê và thái độ của Chúa
Giêsu đối với người bị bệnh phong cùi, chúng ta tự hỏi: Trong hai thái độ đó,
thái độ nào gợi cảm hứng cho tôi nhiều hơn?
Một
người đã đóng góp lớn nhất cho sự thay đổi thái độ và lề luật liên quan đến
những người bệnh phong cùi là ông Raoul Follereau (1903-1977), một nhà văn và
một nhà báo người Pháp. Vào năm 1954, ông đã thành lập ngày Quốc tế chống bệnh
phong cùi. Ông đã tổ chức các hội nghị khoa học để truyền bá cho mọi người hiểu
rằng bệnh phong cùi là một bệnh giống như những bệnh khác có thể chữa trị và
phục hồi hoàn toàn. Vào năm 1975, ông đã thành công trong việc đưa ra các đạo
luật cho những người phong cùi đã bình phục.
Ngày
nay, bệnh phong không còn là bệnh nan y nữa. Nhiều quốc gia trên thế giới đã
triệt tiêu chúng một cách hoàn toàn. Tuy nhiên, trên thế giới vẫn còn có khoảng
10 triệu người bị phong cùi, mỗi ngày có khoảng 10 trường hợp mới bị bệnh.
Trong
lịch sử Giáo Hội, có những vị thánh đã yêu mến và hoàn toàn dấn thân phục vụ
người phong cùi như thánh Phanxicô Assisi đã thay đổi hoàn toàn đời sống khi
gặp người phong cùi; cha Đamianô, người Bỉ, đã tự nguyện đến ở đảo Molakai,
ngài hy sinh trót cả đời cho người cùi và chết giữa họ.
Mẹ
Têrêxa Calcutta cũng là một trong những mẫu gương sáng chói về việc phục vụ
những người phong cùi. Mẹ đã chăm sóc các những người phong cùi với một tấm
lòng yêu thương của Chúa Giêsu.
Ở Việt
Nam, một nhân vật nổi tiếng của người phong cùi đó là Đức Cha Jean Cassaigne
(Cátxe), thuộc Hội Truyền Giáo Paris, ngài đã đến truyền giáo ở Việt Nam và làm
cha sở ở Di Linh. Tại đây, ngài đã thành lập trại phong Di Linh để quy tụ trên
400 người phong cùi. Ngài tình nguyện phục vụ những người bệnh phong cùi suốt
30 năm trời. Cuối đời, ngài cũng bị phong cùi và chết ở đây vào năm 1973. Trong
di chúc, ngài nói: “Tôi ao ước được yên nghỉ giữa những người anh em đau khổ.
Tôi sung sướng được hiến thân cho quê hương Việt Nam trọn đời tôi.”
Những
mẫu gương trên đây là hiện thân của Chúa Giêsu đối với những ai đau khổ, nhất
là đối với những người bị phong cùi. Thái độ và chứng tá sống động đó mời gọi
chúng ta biết thương xót, chia sẻ và phục vụ những người bệnh tật, nhất là
những người phong cùi…
Tuy
nhiên, qua việc Chúa Giêsu chữa lành người bị phong cùi, Lời Chúa muốn ám chỉ
đến bệnh phong cùi thiêng liêng trong chúng ta. Đó là khi chúng ta bị những
khuynh hướng xấu, môi trường xấu, những con người xấu và ma quỷ làm chúng ta
trở nên ô uế vì các tội lỗi. Chúng ta cần được Đức Kitô cứu chữa cho lành.
Chúng ta cần được người chạm đến qua các bí tích, đó là bí tích Rửa Tội, Giải
Tội và Thánh Thể. Nơi đó, Chúa vẫn tiếp tục giang cánh tay yêu thương và quyền
năng của Người để chữa lành cho chúng ta. Chúng ta hãy noi gương người phong
cùi hôm nay, chạy đến với Chúa, quỳ gối xuống xin Người rằng: “Lạy Chúa, nếu
Chúa muốn, xin làm cho con được nên sạch.” Và cũng như người phong cùi, sau khi
đón nhận được ơn chữa lành, chúng ta cũng hãy loan truyền lòng thương xót của
Chúa cho những người xung quanh. Amen!
Lm. Phêrô Nguyễn Văn Hương
No comments:
Post a Comment