CHÚA NHẬT VIII THƯỜNG NIÊN
Hc 27,5-8; 1 Cr 15,54-58; Lc 6,39-45
Chúa Nhật vừa rồi, chúng ta đã suy niệm về giới răn yêu thương kẻ thù, hôm nay chúng ta tìm hiểu về những thái độ đối xử với nhau trong cộng đoàn. Trong bài Tin Mừng, thánh Luca giới thiệu với chúng ta một loạt những giáo huấn của Chúa Giêsu như là những danh ngôn hay những “lời” khôn ngoan về thái độ của người môn đệ đích thực như: “Mù dắt mù sao, trò hơn thầy chăng, lấy cái rác nơi người mà không lấy cái xà trong mắt anh, xem quả biết cây, lòng đầy miệng mới nói ra.”
1- Hành xử theo
Thiên Chúa
Trước hết, chúng ta suy niệm về bổn phận sửa lỗi cho nhau. Nhưng
đây là việc làm hết sức tế nhị, khó khăn và đòi hỏi nhiều cố gắng. Việc chỉ bảo
huynh đệ là cần thiết và tốt đẹp khi nó là cách thức để thể hiện lòng bác ái và
giúp nhau hoàn thiện chính mình. Chúng ta phải cảnh giác trước cám dỗ tự cho
mình là thẩm phán hay quan tòa của người khác trong việc xét đoán hay sửa lỗi
cho người anh em.
Quả thế, một trong những cám dỗ mà chúng ta thường gặp khi sống
trong cộng đoàn, đó là thường nghiêm khắc với người khác nhưng lại dễ dãi với chính mình; muốn sửa lỗi cho người khác nhưng lại
không sửa lỗi chính mình. Chúa Giêsu nhắc nhở: “Hỡi kẻ đạo đức giả! Lấy cái xà
ra khỏi mắt ngươi trước đã, rồi sẽ thấy rõ, để lấy cái rác trong con mắt người
anh em.”
Để việc sửa lỗi huynh đệ có kết quả tốt đẹp, chúng ta phải
luôn tự xét mình bằng một sự tự phê chân thành nhằm loại trừ mọi thái độ giả
hình, kiêu ngạo, coi mình hoàn hảo và hơn người như người Pharisêu.
Bởi lẽ, tính kiêu ngạo và giả hình là hai thứ bệnh nguy hiểm
nhất làm cho chúng ta mù lòa về chính mình, không biết mình cũng là những tội
nhân cần đến lòng thương xót Chúa, và dễ dàng kết án người khác. Vì thế, trước
khi sửa lỗi cho người khác, chúng ta cần phải khiêm tốn sửa lỗi mình. Trước khi
lấy cái rác trong mắt người khác, chúng ta cần phải lấy cái xà trong mắt mình. Đó
là điều Chúa muốn dạy chúng ta.
Chúa Giêsu muốn chúng ta học hỏi cách thế của Thiên Chúa đã
không đối xử với chúng ta như những quan tòa nghiêm khắc, nhưng như người cha
yêu thương. Thiên Chúa không luận phạt nhưng rộng lòng tha thứ. Người không bẽ
gãy cây lau bị giập, cũng tim đèn còn khói chẳng nỡ tắt đi (x. Is 42,3). Người luôn
cho chúng ta những cơ hội để hoán cải và làm lại cuộc đời cho tốt hơn. Đó là
thái độ mà chúng ta cần học nơi Người khi sửa lỗi cho tha nhân.
2- Lòng đầy miệng
mới nói ra
Thứ đến, Chúa Giêsu hôm nay đưa ra một quy luật nhân quả:
“Lòng đầy miệng mới nói ra. Hay xem quả biết cây.” Thật vậy, thiện căn hệ tại
lòng ta. Sự xấu xa cũng hệ tại lòng ta. Lòng trí con người là trung tâm điểm
phát sinh những điều thiện hảo hay xấu xa, tội lỗi.
Theo ý nghĩa đó, bài đọc I đề cập đến một tiêu chuẩn như là
thước đo của sự khôn ngoan để đánh giá con người: đó là lời nói phát ra từ miệng
lưỡi họ. Lời nói ra là bằng chứng của người khôn ngoan hay không khôn ngoan như
sách Huấn Ca dạy: “Có thử lửa mới biết bình thợ gốm, nghe chuyện trò, biết ai rởm
ai hay. Xem quả thì biết vườn cây, nghe lời miệng nói biết ngay lòng người” (x.
Hc 27,5-6).
Thật vậy, những gì chúng ta nói ra là những gì chúng ta suy
nghĩ và ước muốn trong lòng. Mỗi ngày, chúng ta thường đề cập đến điều gì nhiều
nhất? Có lẽ, chúng ta nói nhiều về tiền bạc, nhà cửa, xe cộ, điện thoại, ăn uống,
thể thao, dụ lịch... nhưng chúng ta lại ít nói về những giá trị tinh thần như bác
ái, huynh đệ, tôn trọng người khác, hiệp nhất, yêu thương và trách nhiệm... Chúng
ta càng ít nói về Thiên Chúa, về những điều cao cả khác. Chúng ta thử trắc nghiệm
xem mình đang quan tâm đến điều gì nhiều nhất? Chúa Giêsu nói về những gì bên
trong của con người được phản chiếu qua lời nói và biểu lộ ra bên ngoài: “Người
tốt thì lấy ra cái tốt từ kho tàng tốt của lòng mình; kẻ xấu thì lấy ra cái xấu
từ kho tàng xấu. Vì lòng đầy miệng mới nói ra.”
Chúa Giêsu nói đến quy luật nhân quả: “Không có cây nào tốt
mà lại sinh quả xấu, cũng vậy, không có cây nào xấu mà lại sinh quả tốt. Thật vậy,
xem quả thì biết cây.” Vì thế, để tránh chủ quan sai lầm khi đánh giá một người,
chúng ta cần phải tìm hiểu lời nói, thái độ và hành động, cũng như ý hướng và động
lực thúc đẩy của họ.
Vậy đâu là trái tốt để người ta nhận ra nơi người môn đệ đích
thực của Chúa Giêsu? Đó chính là thực hành các mối phúc mà Chúa đã dạy chúng ta
trong Chúa Nhật VII vừa rồi: như yêu thương kẻ thù, cho mà không đòi lại, không
xét đoán, không kết án người khác, trước khi sửa lỗi người khác phải sửa lỗi
chính mình, hay ít ra, chúng ta cố gắng làm một điều tốt lành để hoàn thiện
mình... Điều này áp dụng cho tất cả mọi thành phần dân Chúa, đặc biệt cho những
ai có bổn phận hướng dẫn người khác, như các bậc cha mẹ, các nhà giáo dục, các
bề trên trong các cộng đoàn, giáo xứ.
Từ một con tim cằn cỗi không thể nào có thể phát ra những lời
hay ý đẹp cũng như có những hành động cao thượng. Để có quả tốt, chúng ta cần
có cái tâm tốt. Vì thế, chúng ta cần có một tiến trình nội tâm hóa các giá trị Tin
Mừng mỗi ngày. Nghĩa là chúng ta suy niệm Lời Chúa, đưa các giá trị đó vào trong
mình, biến các giá trị Tin Mừng thành tiêu chuẩn sống để chúng ta suy nghĩ, chọn
lựa, và hành xử theo các giá trị đó. Đây là tiến trình nội tâm hóa các giá trị Tin
Mừng. Nhờ đó chúng ta có những phẩm chất tốt và tin mừng hóa bản thân.
Chúng ta chỉ có thể thực hiện tiến trình nội tâm hóa này bằng
đời sống cầu nguyện, gặp gỡ Thiên Chúa, lắng nghe và suy niệm Lời Chúa hằng
ngày trong thinh lặng. Cuộc sống hôm nay đang trở nên quá ồn ào với nhiều âm
thanh, nhiều thông tin khác nhau. Con người chìm ngập trong những thứ âm thanh
đó, nên đánh mất khả năng thinh lặng và lắng nghe tiếng Chúa.
Chúng ta hãy cầu xin Chúa cho chúng ta biết thinh lặng để nhận
ra sự hiện diện và lắng nghe Lời Chúa như Ápbraham ngồi dưới cây sồi Mamrê đàm
đạo với Thiên Chúa, hay như chị Maria ở Bêtania luôn biết ưu tiên ngồi bên chân
Chúa với một thái độ lắng nghe và một trái tim tràn trề lòng mến. Amen.
Lm. Phêrô Nguyễn Văn Hương
No comments:
Post a Comment